cảm tác khi đọc thơ Phan
Hòa: Sao Không Thể Ví Em Là Biển…?
Não nùng gío biển chiều
nay
Vi vu thổn thức đắng cay
nghẹn ngào
Dập dờn sóng vỗ xô bờ
Thuở như môi tím ngẩn ngơ
buổi đầu…
Ai đo sông biển nông sâu
Lòng em chan chứa giọt
sầu tuôn rơi!
Thuyền tình lướt sóng ra
khơi
Thác ghềnh bão táp xa xôi
cuối trời
Chòm mây cánh hạc sóng đôi
Chân anh cát trắng rã rời
tả tơi
Biển xanh ngan ngát bồi hồi
Ru hồn con gái đôi mươi má
hồng
Lẽ nào biển cũng yêu đương
Khổ đau bọt trắng vấn vương
u hoài
Lênh đênh
trong cõi trần ai
Có còn nhớ
rặng chương đài tóc buông
Bướm ong dìu
dặt hương nồng
Chùm hoa điên
điển ven đường đê quai
Mê man bờ cát
sóng xoài
Hải âu rũ cánh
bi ai giận hờn
Ái ân sóng
biển đòi cơn
Đắm chìm
khoái lạc nụ hôn dịu dàng
Chao ôi, biển
đẹp nhẹ nhàng
Tình yêu vời
vợi thiên đàng em ơi!
29.5.2013
Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét