tặng Nguyệt Nhi
Nguyệt Nhi vẫn chẳng quên
anh
Ở nơi viễn xứ đầu xanh uá
tàn
Đông về sắp tới muà xuân
Mèo đi thì lại có thần rồng
bay
Thiên đình mở cánh cổng
mây
Thái Chân Ngọc Nữ vơi đầy
nỉ non
Tháng năm tầm tã mưa tuôn
Vầng trăng sẻ nưả nguồn
cơn võ vàng
Phải chăng duyên nợ dở
dang
Trung du bắc Bộ hỡi nàng
Nguyệt Nhi
Xiêm y lộng lẫy đất trời
Đa tình tự cổ bồi hồi ngẩn
ngơ
Gió xô cành trúc ven bờ
Lao xao mặt nước cá lờ đờ
bơi
Bao giờ thuyền dạt tới nơi
Hỉ nhi khổng tước tươi cười
Nguyệt Nhi!
1.12.2011 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét