"Hãy uống đi những giọt sầu tê tái,
Uống tràn đầy no cứng buồng tim,"
Ở trên đời này, phải chăng người đàn bà được sinh ra chỉ để chịu nhiều đau khổ và thiệt thòi? Nhưng cái đau khổ thiệt thòi lớn nhất vẫn là tình yêu đầu đời. Nhưng thế nào là tình yêu đầu đời? Có phải là cái hôn run rẩy rụt rè cháy bỏng đầu tiên? Hay là khi nàng đã mất đi cái tiết trinh cuả mình cho một người con trai nào đó?
Xin thưa không phải là như vậy. Cái quan niệm tình yêu đầu đời đâu có thể đơn giản là như vậy? Tình yêu đầu đời là mối tình thiêng liêng đầu tiên mà lần đầu trong đời mà người ta cảm thấy bồi hồi xao xuyến nhớ nhung, rung cảm, tuyệt vời thật. Người đàn ông đó đã xuất hiện trong đời nàng có thể là lần đầu tiên khi nàng có quan hệ ân ái với đàn ông và cũng có thể là mãi sau này nàng mới gặp được, khi trải qua biết bao đau thương giông tố phũ phàng và nàng đã gặp đúng ý trung nhân. Nếu người con gái ngây thơ khờ dại nào đó mà gặp phải anh chàng Sở Khanh lưu manh như kiểu Mã Giám Sinh lấy đi cái tiết trinh cuả nàng Kiều thì đâu phải là tình yêu đầu đời? Nếu như Kiều không gặp Kim Trọng thì Từ tướng công mới chính là tình yêu đầu đời cuả nàng.
Có phải chăng là ngay từ buổi ban đầu sau khi làm ra bầu trời và trái đất Chuá đã taọ dựng ra chàng Adam trước nàng Eva? Chuá chờ cho chàng Adam ngủ say, rồi mới rút đi một cái sương sườn để tạo ra nàng Eva mà để suốt đời người đàn cứ phải phụ thuộc vào người đàn ông? Trai năm thê bảy thiếp gái chính chuyên một chồng. Chính chuyên đây không phải là chuyên chính theo ngôn ngữ đấu tranh giai cấp cuả cộng sản. Chính chuyên là chỉ người con gái đoan trang tiết hạnh, biết yêu thương hết mình, đúng người và giữ trọn phẩm giá cuả mình.
Trời ơi khi nàng đã dành tất cả, hiến dâng trái tim yêu
thương cuả mình cho chàng, nàng tin tưởng chàng và cuối cùng là nàng bị chính
người đó phũ phàng phụ bạc thì đau xót biết chừng nào, đau khổ biết chừng nào?
Hãy uống đi những giọt sầu tê tái. Uống không phải cho căng bọng đái, để đi tiểu
liên tục mà uống tràn đầy no cứng buồng tim như thế mới đau, mới khổ kia chứ?
Buồng tim cháy bỏng yêu thương, tha thiết xưa kia không còn
nưã và bây giờ nàng tự dày vò hủy hoại buồng tim cho nó tràn đầy no cứng đi.
Trái tim mà đã bị tràn đầy xơ cứng là hiện tượng nhồi máu cơ tim rồi. Còn nghiã
bóng nàng muốn ví von là tình yêu trong trái tim nàng đã chết. Nàng đi uống rượu
để đưa ma cho tình yêu cuả nàng vào nghiã điạ . Hy vọng là sau trận rượu này
nàng sẽ quên đi đau khổ và hồi sinh trở lại để đón chờ một muà xuân yêu thương
khác lộng lẫy hơn, huy hoàng hơn...?
Còn đàn ông thì sao? Đời thằng đàn ông nó như cái nơm cá, nó
úp con cá này không được thì nó úp con cá khác. Mà thằng đàn ông nó càng mừng càng hãnh diện khi nó mất
đi cái tiết trinh cuả nó cho một người đàn bà nào đó. Nó coi đó như là một sự từng
trải, một chiến tích cuả người anh hùng trong thế giới đàn bà. Người quân tử đa
tình thì thiên về những tình cảm ân ái tâm linh siêu đẳng được thêu dệt bằng mộng
mơ hay văn thơ. Còn ngữ đàn ông lưu manh Sở Khanh mặt dày thì nó chẳng cần văn
thơ hay tâm linh cái quái gì, nếu không chinh phục trái tim người đàn bà bằng
tài năng văn học thì nó chinh phục bằng tiền. Gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.
Theo tôi tình yêu có đẳng cấp tâm linh thứ hạng hẳn hoi hay ta gọi một cách nôm
na nồi nào úp vung ấy.
Cái vung tròn muốn úp cái nồi méo, nhưng chắc gì cái nồi méo
nó chịu mà nó muốn cái vung cũng phải méo như nó thì nó mới ưng, mới yêu, mới
chịu...
Cho nên những chàng công tử hào hoa văn thao võ lược cũng đừng
buồn mà cưa cẩm mãi một cô gái xinh đẹp đến bã bọt mép ra nhưng không đổ. Chưa
hẳn là chàng bất tài kém cỏi mà chỉ vì
chàng không gặp đúng đối tượng biết thưởng thức cái hay cái độc đáo khác người
cuả chàng? Có thể chàng còn phiến diện khi con ma dục tính đã hớp đi lý trí
minh bạch cuả chàng? Chàng chỉ nhìn vào cái diện mạo bên ngoài mà quên mất đi
cái chất tâm hồn cuả người con gái đó có hợp với mình không? Tôi nghe nói, khối
thằng đàn ông nó bảo: Ồ cô ca sĩ kia đẹp quá, là đệ nhất hoa khôi giá cho nó ngủ
một đêm rồi có lăn ra chết tươi ngay nó cũng cam lòng...Thứ hạng đàn ông này
thì tốt hơn đừng có bàn chuyện về tình yêu với nó. Loại này thì làm sao mà hiểu
được tình yêu kia chứ!
"Ta vật vờ quấy động
cả tâm linh,
Ly lệ đắng, nát tan lòng băng giá..."
Khi người ta thất tình hay gọi là mất mát tình yêu thì cả hai giới đàn ông và đàn bà thường tìm đến rượu để giải sầu. Như tôi cũng đã một lần thất tình, nhưng tôi lại không biết uống rựợu, tôi đau khổ chán nản vô cùng và tôi đi lang thang tiều tụy trên đường phố, không biết là đi đâu? Và cuối cùng tôi vô tình leo lên một toa tàu, suốt cả chặng đường dài có một người con gái trẻ cứ nhìn tôi tủm tỉm cười hoài...Linh cảm cho tôi biết là tôi đã gặp đúng người cùng đẳng cấp, cái vung cuả tôi đã úp trúng nồi rồi... Cô gái này hiền hậu, thông minh thánh thiện quá, tôi rất thích cô ta . Như tôi đã nói thằng đàn ông nó như cái nơm cá, nó úp con cá này không được thì nó úp con cá khác và nó tìm thấy con cá khác sộp hơn, đa cảm hơn, tình tứ hơn và đáng yêu hơn con cá trước.... Và tình yêu đã đến với tôi. Cuối cùng rồi chính cô nàng kênh kiệu khinh rẻ coi thường tôi, chán chê 3 năm trời ròng rã ăn nằm với người khác cho hoa tàn nhụy rưã đến nỗi bủng beo phát bệnh phát tật ra... Chưa nói là nàng đã nạo thai mấy lần rồi thì nàng mới chợt bừng tỉnh và muốn yêu tôi và chính nàng lại lăn sả vào săn đuổi tôi.... Nhưng tôi đâu còn thú cảm nưã, tôi đã có người con gái khác đáng yêu hơn , trẻ trung hơn, duyên dáng hơn, tình tứ hơn, trí tuệ hơn, vượt xa nàng rất nhiều điểm mà tôi không tìm thấy ở nàng. Thế thì tôi việc quái gì mà còn có tâm trạng muốn dính dáng đến một cô gái già này nưã mà ngày xưa khi tôi yêu mến tha thiết thì thì nàng lại coi thường tôi, khinh bỉ tôi, chưa bao giờ nàng nói với tôi một lời cho nó tử tế.... Dù cho khi nàng cố tình đứng bên cạnh tôi nhưng lòng tôi cảm thấy trống rỗng, không còn thấy thú cảm rạo rực nưã và quên béng mất đi nàng là một người đàn bà...Và tôi không bỏ đi mà cứ đứng lỳ ở đấy xem nàng làm gì để quyến rũ được tôi..?
Người con gái đa tình đa cảm thì lại khác, trái tim cuả nàng
non nớt mềm yếu hơn người đàn ông. Ta vật vờ khuấy động cả tâm linh, nàng đau đớn
đến mức như một hồn ma vật vờ khuấy động cả tâm linh. Khi người ta chết đi thì
hồn ma thoát ra khỏi thân xác: sống là thể phách thác là tinh anh. Thế hồn là
cái gì mà thiêng liêng vậy? Cái đó còn phụ thuộc theo giải thích cuả từng tôn
giáo nhưng thường là có ba hồn: sinh hồn, giác linh và tâm linh. Chúng ta thường
nghe nói đàn ông có 7 viá còn người đàn bà có 9 viá. Hồn viá cuả người đàn bà
nhiều hơn cũng vì lẽ đó mà khi mất mát về tình yêu thường đau khổ sở hơn người
đàn ông chăng? "Ly lệ đắng, tan nát lòng băng giá" Chao ôi ! Thật
thương cảm vô cùng nàng đã khóc cho đến giọt nước mắt cuối cùng vào một cốc lệ
tràn ly. Thường người ta khi khóc, những
giọt đầu còn mặn như muối và những giọt cuối cùng có vị đắng cuả gan mật. Những
giọt nước mắt cay đắng đó làm cho lòng nàng tan nát cả khi đã thành băng giá. Một
cục băng trong lòng người con gái, đố ai làm cho nó rưã ra? Phải chăng chính là
những giọt nước mắt cay đắng đau đớn cuả nàng..?
"Hãy uống đi những giọt sầu tê tái…
Cung nguyệt lạnh, phím tơ chùng vọng lại,
Lảo đảo hôn mê khúc nhạc nhỏ lệ,
Một lần trăm năm bội ước lời thề..."
Thật kinh khủng vô cùng cho tâm trạng đớn đau cuả một người
đàn bà. Nỗi ấm ức, giận hờn, tủi thân đến mức sầu tê tái, vầng trăng lạnh lại,
dây đàn phải rãn ra và chùng lai. Hồn
nàng đã như thoát khỏi thân xác lảo đảo trong khúc nhạc tơ chùng... Nàng oán
trách người tình bội bạc đã ước hẹn lời thề tóc bạc răng long, còn đâu nưã mà
thệ hải minh sơn...
"Hãy uống đi chén rượu tình tê tái…
Những hệ luỵ, những tiếng đời thị phi,
Ta uống say cho quên hết xuân thì,
Giờ còn chi, khi cuộc tình chia ly...!?"
Và nàng cứ mềm môi uống mãi , uống cho cho tan nát bi thương.
Còn gì nưã là những hậu quả để lại cho nàng và những lời bàn tán thị phi cuả
thiên hạ cứ nhẫn tâm xiá vô, bình luận vớ vẩn đơm đặt thêm cho sự mất mát thiệt
thòi cuả nàng..."Uống say cho hết xuân thì, giờ còn chi cuộc tình chia
ly... !" Sự tuyệt vọng đến mức nàng muốn tự tử ư? Có thể lắm nàng muốn phá
đời. Nó đã tan nát rồi thì hãy cho nó tan nát luôn một thể...?
"Hãy uống đi cho lòng đầy thổn thức,
Thương một thời say đắm tình ơi,
Ta dại khờ cho mộng ước lên ngôi,
Trao niềm tin thắm nồng không nuối tiếc..."
Như vậy lòng nàng vẩn chưa chết hẳn, tình yêu cuả nàng vẫn
còn thoi thóp thở. Nàng vẫn còn một chút hy vọng mỏng manh? " Hãy uống đi
cho lòng đầy thổn thức" . Tuởng rằng: lòng nàng đã rắn lại như một cục
băng mà vẫn còn thổn thức ư? Nàng nuối tiếc cho một cuộc tình theo nàng là rất
đẹp, rất say đắm vì nàng đã chót yêu...? Ngày xưa nàng cứ tưởng rằng mình là
hoàng hậu ngự trị trong ngai vàng tình
yêu cuả chàng mà nàng đã trút hết tất cả đời con gái và tình yêu cho chàng...
"Hãy uống đi chén rượu tình dang dở...
Những dại khờ, những đam mê cuồng vọng,
Ngày ngày trôi qua...xót xa dừng lại!
Một thời cuồng si...đã lỡ… còn chi...!?"
Và cuối cùng sau một cơn đau khổ, vật vã đến tột cùng cuả thể
xác và tâm linh nàng đã dần dần trở lại trạng thái bình thường.Đáng khen nàng
là một cô gái rất thông minh, tình yêu say đắm mù quáng và thực tại phũ phàng
đã thức tỉnh nàng. Một nỗi buồn man mát cho cuộc tình dang dở, dại khờ và những
đam mê cuồng vọng cũng phải cho qua vào dĩ vãng. Ngày ngày sẽ trôi đi với bốn
muà xuân hạ thu đông, một thời dại dột cuồng si vì căn số không may cuả mình đã
lỡ rồi còn chi? Giá cũng với một tình yêu say đắm cuồng nhiệt như vậy mà nàng gặp
một bậc tài trai cũng thông minh đa cảm lãng mạng như nàng nhỉ thì hay biết bao
nhiêu?
29.1.2011 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét