Chê không đẹp mà buồn ủ rũ
Ba đóa hoa dàn dụa khóc
than
Sinh ra
trong cõi trần gian
Người đời
ruồng rẫy nghèo nàn khổ đau…
Sống lay lắt
rừng sâu suối vắng
Dáng thiên
thần cay đắng làm sao?
Bồng lai tiên
cảnh mộng đào
Từng đêm thổn
thức lẽ nào quên hoa…?
Chàng David tự hào một thuở
Chàng David tự hào một thuở
Lập vương
quyền chan chứa tình yêu
Qùy dương đắm
đuối sớm chiều
Một nền Đồng
Tước xuân Kiều héo hon…
Kìa Lã Bố nổi
cơn sóng gió
Nàng Điêu
Thuyền ảo não xót xa
Trót thương
dưới ánh trăng ngà
Thiên phương
họa kích Ôn Hầu lập công
Ngưạ xích
thố Lạc Dương vạn nẻo
Đội kim
quan bào đỏ trăm hoa
Oai phong rượu
nhỏ hương nhòa
Suối reo thục
nữ sương hòa lệ rơi!
Hoa Phụng Tiên người đời còn nhớ
Hoa Phụng Tiên người đời còn nhớ
Sầu thiên
thu vạn cổ tương tư
Mà sao ai nỡ hững hờ
Mà sao ai nỡ hững hờ
Yêu hoa dền
dứ má đào ngẩn ngơ…!
* tôi qọi Hoa Qùy Dương là hoa Phụng Tiên, vì tôi nhớ đến Lã Bố hay David là biểu tưởng vẻ đẹp sức mạnh của đàn ông.
4.5.2013 Lu
Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét