Chia sẻ cùng Hoài Vân khi
đọc: Mây Hóa Mưa
Xuân qua buồn qúa xa anh
Trời đêm một thoáng thương
cành phù dung
Cuộc vui dang dở nửa chừng
Men tình hương gọi đường
rừng lối quanh
Tưởng rằng muà hạ lá xanh
Mầm non héo úa em đành
chịu đau
Qủa tim rớm máu âu sầu
Mây đen sầm sập trên đầu
mưa rơi!
Bóng người hun hút xa xôi
Nhìn theo ứa lệ mảnh đời
chơi vơi
Quên đi thà chết chốn nơi
Thơ trinh mất dấu nụ cười
hết vui
Em đem qúa khứ chôn vùi
Còn tên anh gọi ngậm ngùi
hạt mưa
Yêu nhau ân ái sao vừa
Ve sầu trầm bổng khúc xưa
dế đàn!
3.6.2013 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét