Dòng thác oan khiên sầm sập đổ
Đất trời thê thảm bọt tung đầy
Có phải đau thương dồn ứ đọng
Cung tần mỹ nữ lệ sầu cay?
Đất trời thê thảm bọt tung đầy
Có phải đau thương dồn ứ đọng
Cung tần mỹ nữ lệ sầu cay?
Một vùng hiu hắt cảnh thâm u
Áo trắng hồn xưa ngậm tủi sầu
Ân oán dương trần đời ghẻ lạnh
Suối vàng gom lại hận giang đầu
Nước lại đi về suối giải oan
Đàn tràng vua lập gió mưa tuôn
Trải bao thế kỷ tầng rêu phủ
Lã chã tuôn rơi những giọt buồn...
Đứng ngắm trời mây thổn thức hoài
Thuyền quyên thục nữ hỡi ai ơi!
Hồng nhan bạc mệnh đành thôi vậy
Nguyệt Lão se tơ chỉ rối bời!
Thương xót làm sao những mảnh đời
Chết đi hồn lạc khắp muôn nơi
Vẩn vơ nức nở bên bờ suối
Du khách ngẩn ngơ dạ rối bời...!
thơ làm nhân đọc 4 câu thơ nghêu ngao theo lối mới của Hoàng quang Thuận: Thác Vàng
21.8.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét