Lầm lỡ cho nên chuyện đã rồi
Trái tim yêu dấu của lòng
tôi
Bao nhiêu năm tháng hằng
mong đợi
Em vẫn nhởn nhơ lạc cuối
trời
Ai biết đời tôi có tủi sầu
Trách người thục nữ hiểu
chưa ra
Trời cao chẳng được như tâm
nguyện
Trăng khuyết mây tàn em ở
đâu ?...
Ai nhớ bên ai một buổi nào
Ven đê chiều tỏ với trăng
sao
Về nhà lại kể ngay cho mẹ
Mang vết thương lòng bao xót
xa...
Từ đó trở đi tôi nín lặng
Mặc người thiên hạ khéo tay
hơn
Mong sao duyên phận như
thiên ý
Tôi chúc cho em được vẹn
tròn
Chứng giám cho con ở thế
trần
Suối vàng thác gửi tấm lòng
son
Nào ngờ duyên phận nơi dương
thế
Hoa bước lên thuyền dạ héo
hon
Kẻ muốn được yêu chẳng được
đâu
Lạnh lùng như thể áng mây
thu
Hững hờ cho đến già năm
tháng
Rồi lại tìm nhau đóa mộng
đầu...
Tôi biết làm sao được hở
trời
Cái thời ân ái lỡ buồn trôi
Hương hoa gửi gắm cho người
khác
Tôi phải ra đi luống ngậm
ngùi
Nay đã phong sương dạn mái
đầu
Ngẩn ngơ nuối tiếc tấm tình
xưa
Thương em bóng lẻ hồn cô
quạnh
Vỗ gối năm canh hận má đào
Tôi đã lang thang khắp bốn
phương
Đời trai lãng tử kiếp phong
sương
Trùng dương khổ ải say màu
sóng
Rồi vẫn thương em một tấm
lòng
21.1. 2009 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét