Vẩn vơ bên gốc sồi
Nghìn thu mãi
không thôi
Trào dâng niềm
thương nhớ
Lá rụng dưới chân
người
Theo lối mòn sỏi
đá
Gót chân mỏi rã rời
Nghe gió trăng sầu
thẳm
Mộng tình lã chã
rơi!
Em tên là Pich Hạnh
Cô gái miền Nam
ơi!
Trong khu rừng Đà
Lạt
Gió xuân gọi hoa
cười
Ong bướm cũng bồi
hồi
Làn môi mềm xinh
tươi
Cơn sóng lòng xao
động
Yến oanh chờ lả
lơi
Bởi từ ngàn kiếp
xưa
Hẹn nhau dưới gốc
dừa
Rồi chia ly mãi
mãi
Thổn thức bao
chiêu mưa!
cảm tác từ bức ảnh
của Pich Hạnh
5.2.2014 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét