tặng V
Anh đã dong buồn ra biển
khơi
Lênh đênh lục bát rỡn đuà
chơi
Thuyền anh vướng buị nơi
trần tục
Sao chẳng buông tha để nhẹ
đời
Anh lại về đây với vấn
vương
Lời thơ ý đẹp mộng tình
thương
Giang hồ bể ái còn bi lụy
Như nước sông thương chẳng
cạn dòng
Anh lại về đây với bốn câu
Mặn mà bảy chữ với lời ca
Thời gian sao chẳng vùi
trong cát
Hoa vẫn xanh tươi đoá mộng
đầu
Anh chẳng quên đâu một giọng
đàn
Nhìn xa thăm thẳm bóng
trăng rằm
Mang theo trong cõi đời
thê thảm
Mà chẳng phai đi để nhẹ hồn
Biết đấy nhớ em là khổ đấy
Dày vò tâm não tháng ngày
trôi
Thương cho mơ mộng hồn thi
sỹ
Trời đã sinh ra để đoạ đày
Anh cố quên đi mà chẳng được
Tuổi đời có phải trẻ gì
đâu
Vợ anh yêu dấu tình trong
trắng
Anh nhớ em hoài đắm biển
sâu
Anh đã sinh ra giữa cuộc đời
Để mà thơ thẩn chẳng như
ai
Người ta say đắm mơ giàu
có
Anh chỉ mơ say có một người
Thôi nhé qua đi một kiếp
này
Muà sau em nhớ chớ quên ai
Tốn bao công sức cho người
ấy
Viết maĩ tình thơ để tặng
người.
17.03.2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét