hoạ thơ Hồ Bảo Thanh
Cánh trắng em mang thoáng
một thời
Bông hoa tươi thắm gió
hương bay
Theo em anh muốn mơ thành
bướm
Như thể Trang Sinh bỗng hiện
bày
Áo trắng em tôi nét dịu
dàng
Đường xưa phố cũ lối thênh
thang
Anh đi theo tiếng người
xưa gọi
Tủi hận sương thu giọt mấy
hàng
Mới chỉ mơ màng mộng ái ân
Theo màu áo trắng suốt
canh trường
Trường Sơn hoang vắng đêm
rùng rợn
Anh mất em rồi bao xót
thương
Áo trắng chôn sâu cõi mộng
tình
Tả tơi hoa lá héo hon cành
Sân trường dấu cũ muà hoa
rụng
Cỏ uá phượng tàn đêm xoá
canh
Áo trắng năm xưa một bóng
mờ
Thời gian vĩnh viễn áo
sang màu
Đời trôi sóng nước hồn ngơ
ngẩn
Em đã sang sông một bến sầu…
25.8.2009 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét