hoạ thơ Hồ Chí Bửu
Thơ là cái bóng cuộc đời
Sông tình bể khổ luân hồi
tang thương
Nâng niu cõi mộng vô thường
Cây rung hạt lệ bông hồng
chiều sương
Dập vùi hạt bụi thê lương
Âm u điạ ngục thiên đàng
gió mưa
Người còn mộng tưởng canh
sầu
Giấc mơ qua bến giang đầu
trần ai
Đầm đià gối lẻ đầy vơi
Trách ai cố chấp giống nòi
lầm than
Tuyền truyền giáo dục vô
luân
Văn chương hiện thực dối
gian lọc lưà
Giam cầm tường rỏ máu đào
Vần thơ cải tạo tiêu điều
nước non
Nhẫn tâm tàn lụi linh hồn
Phế hưng, hưng phế dinh
hoàn trần căn
Trải bao thập kỷ độc quyền
Tác yêu tác quái sói mòn
lương dân
Chiến tranh hủy hoại tâm
thần
Lính già buông súng thân
tàn bơ vơ
Diù nhau đi giưã hoang vu
Vườn xuân ta đó hương cau
ngạt ngào
Channel thoang thoảng bay
qua
Mùi thơm xứ lạ lạc vào mê
cung
Lương Sơn thủy bạc lỡ làng
Lính già lầm lũi tìm đường
tự do
Ngậm ngùi mây nước mưa sa
Đọc nhiều để chọn một từ
thương yêu
Muôn loài sinh hoá hữu cơ
Xin đừng lạc lối ta bà khổ
đau
Em đi chẳng ngại ngoái đầu
Nụ cười vội vã gió đuà sầu
bi
Càn khôn rung chuyển góc
trời
Chập chờn sóng biển chôn
vùi đại dương
Giang hồ giưã chốn tha
hương
Lính già than thở đoạn trường
trôi qua
Hững hờ mây nước sông xưa
Bưóc chân du mục công hầu
làm chi
Em tôi phố cũ xa vời
Phiêu diêu bốn bể góc trời
về đâu
Một mình anh chết trong
thơ
Vầng trăng cổ độ giấc mơ
phai tàn
Một mình ôm mặt khóc than
Muà thu lá rụng hoàng hôn
buông rèm!
Chú Thích: Bài này không
rõ tội hoạ thơ hay chuyển thể?
10.1.2010 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét