Ra thế cái hôn quý thế ư?
Mà người quân tử vẫn sầu
tư
Băn khoăn cho đến già đời
nửa
Chỉ để nói rằng anh vẫn
yêu
Yêu em mà laị chẳng nên
hôn
Mắc nợ cho nhau chỉ một lần
Em biết em thương mà phaỉ
chịu
Cõi trời lồng lộng gió
quan san
Khổ ải trùng dương vượt biển
khơi
Tìm người trong mộng buị hồng
bay
Chen chân theo bước giòng
người chạy
Nháo nhác tìm người em đã
say
Cái hôn rạo rực buốt lòng
ai
Mà chẳng chạm môi để lạnh
đời
Nuối tiếc u hoài ba thập kỷ
Bây giờ lên tiếng gọi người
ơi!
Người ở phương trời mây
tím bay
Tím lòng nhớ lại mới buồn
thay
Thì ra như thế là yêu đấy
Mất một cái hôn trói cả đời...
Cái hôn cũng có vạn lần
hôn
Da diết yêu thương mộng vẳng
hồn
Cũng có cái hôn hờ hững đấy
Như người trong tiệc cưới
tân hôn
Thế đấy cái hôn chiếu lệ
thường
Hôn ai giá lạnh cả muà
đông
Nóng lòng em nhớ về phương
ấy
Người ấy buồn không có lạnh
lòng?
Người ấy đi xa vẫn nhớ về
Chiều chiều mây tím ở miền
quê
Phong lan đang được muà
hoa nở
Nâng cánh hoa rơi lệ ưá
nhoè
Người ấy yêu sao mà khổ thế
Nửa già thế kỷ vẫn còn mơ
Mơ ai trong cõi đời đen bạc
Gặp để cho nhau mộng ngẩn
sầu
Người ấy chậm đi một sát
na
Để em lỡ bước một đời hoa
Chần chừ anh để em nhầm bước
Giận giữ qua sông phải lụy
đò
Mới biết cái hôn quý lắm
sao
Mà người quân tử vẫn tôn
thờ
Yêu nhau như thế là bi lụy
Suốt cả đời ai khổ đợi chờ…!
16.2.08 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét