Thứ Ba, 22 tháng 7, 2014

Chia Buồn Cùng Tang Gia Cố Thi Sĩ Hà Thượng Nhân









Tôi Lu Hà, chỉ đáng là con cháu Bác Hà thượng Nhân. Tôi đã đọc thơ Bác trên Quán Thơ, Sài Môn Thi Đàn cuả nữ Thi Sĩ Huệ Thu và giải giác đó đây trên các trang mạng.

Đọc thơ bậc tiền bối thi sĩ lớn cuả dân tộc, tôi rất ngưỡng mộ, biết ơn học tập theo Bác.
Tôi cũng làm nhiều thơ tặng Bác, và xin phép hoạ cả thơ Bác. Tuy nhiên Bác chưa một lần viết cho tôi vài dòng động viên ngắn ngủi. Nhưng tôi vẫn qúy mến ngưỡng mộ Bác, vì những bài thơ tôi sáng tác ra trong thời gian tuổi tác cuả Bác đã gần 100 tuổi. Có thể Bác già yếu và cũng chẳng có ai đọc thơ tôi cho bác nghe chăng?


Đọc thơ, hiểu thơ, hiểu tâm hồn người làm thơ mà sinh lòng quý mến ngưỡng mộ. Kể như các cụ Tản đà, Nguyễn Bính, Hàn Mạc Tử, Hồ Dzech đã là người thiên cổ nhưng đọc thơ các vị đó mà cảm thấy như còn đang sống, thấp thoáng, ẩn hiện đâu đó trong cõi lòng mình. Bác cố Thi Sĩ Hà Thượng Nhân tôi coi như bậc Thày ngang hàng với các cụ Tản đà, Nguyễn Bính...

Tôi rất buồn, thương cảm nhớ tiếc một nhà thơ lớn đã vĩnh biệt chúng ta để đi vào cõi vĩnh hằng.

Xin cho tôi được gửi lời chia buồn thống thiết nhất tới gia đình, bà quả phụ Hà Thượng Nhân và ban biên tâp Văn Thơ Lạc Việt. Từ nay đã mất đi người chồng, người cha, người ông, người Thày, người bạn lớn cuả văn chương thi phú Việt Nam.



Vấn Vương Bên Mồ
Cẩn bái cố Thi Sĩ Hà Thượng Nhân

Bàng hoàng tin bác ra đi
Đất trời ảm đạm bồi hồi nhớ thương
Giai huynh tứ hải bốn phương
Bạn bè văn hữu guê hương ngọt bùi
Họ hàng con cháu sụt sùi
Sương rơi lã chã ngậm ngùi hoàng hôn
Đêm rằm trái chín trăng tròn
Thoát lià khỏi gốc linh hồn về đâu?
Trùng dương dào dạt bao la
Đường lên cõi Chuá hay là Tây Thiên
Than ôi! Thế tục ưu phiền
Non sông ta vẫn triền miên u sầu
Cuộc đời chinh chiến phôi pha
Trán nhăn tư lự xót xa anh hùng
Bốn vùng chiến thuật vẫy vùng
Bàn cờ thế cuộc thê lương não nùng
Cảm thông một nén hương lòng
Tình người viễn xứ vấn vương bên mồ!

12.10.2011 Lu Hà



Hồn Bác Ở đâu
hoạ thơ Huệ Thu: Khóc Hà Thượng Nhân

Vầng trán phong sương đã ngả màu
Người về cực lạc hết thương đau
Thượng Nhân đi hẳn còn lưu lại
Thu Huệ ngồi đây khóc bể dâu
Thi bá một thời bao luyến nhớ
Văn chương để lại ngọc trân châu
Trăm năm ra thế ồ nhanh thật
Hồn bác bây giờ đang ở đâu?

12.10.2011 Lu Hà



Sương Rơi Lệ Nhoà
hoạ thơ Mai Hoài Thu: Vĩnh Biệt Cụ Hà

Bác Hà tên cháu cũng là Hà
Đâu phải duyên ta nợ phấn hoa
Cuộc thế xoay vần thơ với phú
Sinh thời cảnh ngộ chẳng cùng trà
Ngậm ngùi thế hệ hàng cha chú
Chan chưá nhân gian lệ máu hoà
Chiều thu thong thả sang Tây Trúc
Khóm trúc sương rơi ướt nhạt nhoà...

12.10.2011 Lu Hà



Anh Đi Về Cõi Vĩnh Hằng
chuyển thể thơ Huệ Thu: Tiễn Anh Hà Thượng Nhân

Đa tình cổ hận trời thăm thẳm
Bến sương mù ảm đạm thương đau
Tiễn chân một đoạn đường thu
Trăng rằm vằng vặc u sầu hồn thơ

Đi biền biệt bao giờ trở lại
Vòng luân hồi tê tái người đưa
Trần gian bàng bạc mái đầu
Cỏ hoa rầu rĩ chân cầu bướm ong

Đời chiến mã bốn vùng chiến thuật
Chí nam nhi tuẫn tiết anh hùng
Bây giờ hồn lạc gió sương
Phiêu diêu cực lạc thiên đường chờ mong

Từ nay nhé vòng tang nấm mộ
Thắp nén nhang người có biết không?
Đất sâu lạnh lẽo cõi lòng
Âm dương đôi ngả vấn vương thêm buồn

Bên giường bệnh lệ tuôn gò má
Thân héo gày chẳng trụ được lâu
Đọc thơ chỉ được vài câu
Rồi anh nhắc lại chuyện nào ngày xưa...

Anh vui lắm hồn thu rộng mở
Nắm chặt tay cuốn sổ trên bàn
Chập chờn ảo ảnh xa gần
Miên man hồi tưởng năm ngàn bốn ba...

Đọc chữ pháp chữ ta thân thuộc
Bài thơ dài dằng dặc không quên
Nghĩ rằng anh vẫn bình yên
Ngờ đâu Chuá gọi bay lên cổng trời

Rằm tháng chín người đi vội vã
Chuyến đò ngang thuyền đợi bến sông
Bạn bè thi hữu bốn phương
Trùng dương dặm thẳm nhớ thương ngậm ngùi

Cõi vĩnh hằng xa xôi biền biệt
Hà Thượng Nhân tha thiết nụ cười
Thiên thần chào đón mừng vui
Mà sao trần thế sụt sùi nguồn cơn?

Một trăm tuổi phúc tràn lộc hưởng
Thú điền viên bảng lảng chiều buông
Bỗng nhiên đàn đứt dây chùng
Hồn thơ sầu đọng cố hương vọng về...!

12.10.2011 Lu Hà



Thơ Tế Linh Hồn Hà Thượng Nhân
chuyển thể thơ Trường Giang: Khấp Điếu Thi Lão Hà Thượng Nhân

Thái Bình Dương buổi chiều tà
Cả vùng cảnh vật nhuốm màu cát pha
Thi đàn Bắc Đẩu băng hà
Cung thương thổn thức nhạt nhoà lệ rơi!
Bạn bè chiến hữu khắp nơi
Cùng chung thống khổ một thời đã qua
Sớt chia san sẻ khoai tù
Thiên thu nhất nhật trầm tư u hoài
Đoạ đầy khổ tận cam lai
Lao lung năm tháng kéo dài chẳng tha
Lời thơ chính khí năm xưa
Động viên an ủi mặn mà chưá chan
Đòn thù bạc đãi bất nhân
Hai vai chịu gánh trăm ngàn hiểm nguy
Dãi dầu mưa nắng đắng cay
Không ham danh lợi thẳng ngay mọi đàng
Quyết không áo tiá khăn vàng
Bán hồn cho quỷ bẽ bàng lương tâm
Mặc cho nước đục cát lầm
Thủy chung sau trước Miền Nam cộng hoà
Mây đen bao phủ quê nhà
Sục sôi ưá máu đỏ màu trái tim
Gian manh quỷ quái nhấn chìm
Mười năm tù ngục nỗi niềm lao đao
Xa quê lòng những nghẹn ngào
Thương dân nhớ nước khác nào dao đâm
Bác ơi! Dứt bỏ tình thâm
Vợ hiền vò võ âm thầm canh thâu
Cháu con vật vã âu sầu
Anh em họ mạc đỏ ngầu vành mi
Ô hô! Sao vội ra đi
Bài thơ dang dở ngậm ngùi trần ai
Âm dương cách trở xa xôi
Cố hương thăm thẳm biển khơi trập trùng
Hay rằng: Giận kẻ bất lương
Buôn dân bán nước hận phường việt gian
Thả câu đục nước tranh ăn
Gục đầu tư lợi chó săn lạc loài
Hôm nay bác đã đi rồi
Cõi tiên thoát tục bồi hồi trần gian
Ruỗi tay vứt bỏ duyên căn
Hoàng hôn bóng rủ chưá chan lệ tràn
Đàn Ngang Cung đã quy thần
Đi mây về gió trăng ngàn thiết tha
Ô hô! Thương nhớ xiết bao
Tiên sinh ơi hỡi bây giờ ở đâu?
Đường đi sáu nẻo ta bà
Gập ghềnh Tây Trúc hay là biển khơi
Nếu như bác đã về trời
Hồng ân Thiên Chuá cho người Việt Nam!

13.10.2011 Lu Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét