tặng NS Thanh Ngân
Hỡi cô bán bánh bông lan
Tiếng rao lanh lảnh nồng nàn thiết tha
Vọng vào tiềm thức bao la
Trời xanh thăm thẳm sơn hà nước non…
Xe đò lục tỉnh bồn chồn
Quen hơi bén tiếng biển cồn sóng dâng
Mến người tôi mới quá giang
Bông lan cánh trắng nhụy vàng cô ơi!
Bánh thơm đã có người xơi
Má hồng cô để nắng nôi phai màu
Nhớ thương dầu dãi mái đầu
Gió mưa chẳng quản nhịp cầu xa xôi…
Mà sao chẳng nói nên lời
Tim tôi khắc khoải bồi hồi thầm mong…
Phải chăng cô đã có chồng?
Hay còn kén chọn phòng không đợi chờ…
Ván thuyền kẻ đóng trên bờ
Mắt xanh chưa để dạt dào bướm ong…
Nhớ cô lặn lội qua sông
Xích thằng buộc chỉ tơ vương dặm trường…!
Trăm năm duyên nợ tông đường
Tào khang ân ái rượu nồng lưá đôi
Năm canh trằn trọc mãi thôi
Trầu cau mơn mởn xanh tươi đầy vườn...!
5.3.2013 Lu Hà
Trăm năm duyên nợ tông đường
Tào khang ân ái rượu nồng lưá đôi
Năm canh trằn trọc mãi thôi
Trầu cau mơn mởn xanh tươi đầy vườn...!
5.3.2013 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét