Nghe nói em thề không lấy chồng
Chuyện này đồn thổi có hay chăng
Sao đưa tin đến cho anh nhỉ ?
Tình đã xa rồi như bóng trăng
Mấy năm ăn ở với người ta
Cứ tưởng trọn đời kiếp lấy nhau
Bỗng dưng cha mẹ không đồng ý
Người ấy đi rồi em khổ đau
Đã mấy thu rồi vắng gót chân
Bao nhiêu nước mắt giọt dư tràn
Tháng ngày mong mỏi còn chi nữa
Anh đã sợ rồi hết chứa chan
Tình đã khô rồi duyên đã héo
Còn gì mà để tặng cho nhau
Yêu chi một đoá hoa tàn rữa
Anh sẽ qua sông đợi bến đò….
Tình anh say đắm là như thế
Trí dũng song toàn có kém ai
Cứ tưởng ta đây là đắt giá
Nên em biến nó cuộc bi hài
Cười nữa đi em chúng bạn bầy
Bao nhiêu tình tứ để hương say
Anh ôm tuỉ nhục đeo sầu hận
Sớm tối đi về với gió mây….
Rồi lại so đo mà tính đếm
Tiểu nhân quân tử cách phương trời
Đến khi em hiểu thì anh đã
Như cánh chim bằng chốn biển khơi
Quốc sắc thiên hương chẳng thiếu người
Nam nhi đâu dễ chịu lẻ loi
Tình anh em nỡ coi khinh rẻ
Rồi lại say mê chuyện đã rồi…
Nhầm lẫn một ly đi vạn dặm
Người xưa căn dặn có sai đâu
Tình ai ấu trĩ ra mù quáng
Khi tỉnh mộng ra lại hững hờ….
Khuyên rằng : Em hãy quên anh đi
Đường của riêng ai người ấy đi
Còn đâu duyên dáng mà khêu gợi
Trong trái tim anh có một người
Anh yêu người ấy biết bao nhiêu
Họ chẳng như em cũng chẳng kiêu
Một thoáng nhìn qua là đã hiểu
Yểu điệu đoan trang một dáng Kiều
Anh viết bài thơ chẳng ngợi ca
Mối tình lầm lẫn của ngày xưa
Tại sao anh trót yêu em nhỉ?
Mấy chục năm rồi vẫn xót xa…!
22 tháng 8 năm 2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét