tặng Tran Savon
Nàng cười đôi mắt
huyền nhung
Để cho kẻ tục nửa
mừng nửa lo
Râm ran đến tận
thiên tào
Ngọc hoàng phán hỏi
đứa nào cười to?
Rằng thưa: tiểu nữ
má đào
Chút tình quyến
luyến anh hào văn nhân
Hồn thơ lai láng
trần gian
Nửa đêm gà gáy nồng
nàn thiết tha
Có người tên gọi
Lu Hà
Thiên bồng nguyên
súy Hằng Nga ghẹo đùa
Đa tình tự cổ thêu
thùa
Nghìn năm hạ giới
bốn mùa nở hoa..
Trần Savon, lại ướt
nhòa
Hữu duyên tương ngộ
chan hòa nắng mưa
Lả lơi cành liễu
gió đưa
Sóng soài tiên nữ
cũng vừa sang canh
Rèm buông trướng
phủ trúc mành
Sen hồng lãng đãng
rành rành chẳng sai
Gặp nhau giữa cõi
trần ai
Trùng dương dặm thẳm
u hoài mãi thôi...
Trải bao gió bụi
cuộc đời
Phù dù bèo bọt nổi
trôi luân hồi
Mùa sau dưới gốc
cây sồi
Hẳn rằng còn nhớ nụ
cười chiêm bao?
Tiểu kiều chén rượu
bồ đào
Ba quân Bao Tự nghẹn
ngào thiên thu
Giang sơn lớp khói
sương mù
Thiên tình cổ lụy
bể dâu đoạn trường.
10.10.2013 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét