Anh đã đến khi dương trần u
ám
Khi đời em chỉ còn giấc
chiêm bao
Mất hy vọng tất cả là vô nghĩa
Một vòng hoa bên nấm mộ u sầu
Em đâu biết nỗi lòng anh tê
tái
Từ kiếp nào mà cứ vấn vương
hoài
Xót thương em biến anh thành
tệ bạc
Để ngàn thu nuối tiếc trái
tim rơi…!
Anh dấn bước ra đi còn tức
tưởi
Giả nghĩa đời mà anh rất yêu
thương
Em vui lên cõi trần gian
tươi sáng
Đóa phong lan anh hiến tặng
trong lòng
Ba thập kỷ dấn thân vào cát
bụi
Để cho em tìm lẽ sống trong
đời
Đừng oán giận khi xa nhau em
nhé
Mùa đông tàn bao ân nghĩa
chia ly
Sao chiụ nổi khi anh nhìn cô
ấy
Giữa Hà Thành lại xé nát
lòng anh
Thà ra đi chôn vùi trong dĩ
vãng
Chân trời xa tìm lại mối chân
tình
Anh là kẻ sinh ra từ tha thiết
Yêu cuộc đời chiu chắt những
nhành hoa
Chẳng cam chiụ khi duyên
tình ngang trái
Sống chân thành trăn trở nỗi
sầu tư
Hãy chấp nhận bằng lòng như
duyên phận
Vui lên em đừng oán trách
nhau hoài
Ai đã rạch vết thương đời
đau khổ
Vì thương tâm anh lại phải
ra đi
Đời là thế như cánh bèo tan
hợp
Cơn phong ba bão tố nổi
phong trần
Là đổ nát là tiêu điều mất
mát
Gạt sầu ly mà vui với thế
nhân
Hồn thi sĩ bay cao bằng tâm
tưởng
Để lòng mình thanh bạch với
trăng sao
Đừng ép nhau mua sầu cho kẻ
khác
Hãy vì nhau mà biết sống
thương yêu!
22.10.08 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét