Công việc hàng ngày vẫn thế
thôi
Một mình thui thủi tháng
ngày trôi
Lúc say lúc chán thì sao chứ
Tâm sự bâng khuâng dạ rối bời
Tôi nhớ miên man đến một thời
Thương người em gái ở xa xôi
Em tôi hồi đó hồn nhiên lắm
Áo trắng em chưa vướng bụi đời
Thuở ấy ngày xưa lâu quá rồi
Khi em vưà mới khóc ra đời
Hân hoan cầu chúc hai thân
phụ
Hứa hẹn em về làm vợ tôi
Tôi vẫn không quên những lối
mòn
Chân đê xuống dốc trái dào
non
Bước chân nao nức mùi hương
thắm
Mong quả thơm tho trái chín
tròn
Em tôi càng lớn lại càng
xinh
Tôi vẫn thường hay nghĩ một
mình
Huynh muội thân nhau từ tấm
bé
Làm sao giữ mãi được ân
tình?....
Em lại ngây thơ khoe với tôi
Rằng em quen biết một chàng
trai
Dây mơ rễ má từ đâu đấy
Ngao ngán lòng tôi hương
khói bay...
Từ đó trở đi tôi bỏ đi
Đời trai lãng tử dạt dào
trôi
Lênh đênh bể ái thuyền vô định
Trong cõi luân hồi bao đắng
cay
Mấy chục năm rồi vẫn nhớ em
Thương em vò võ mệnh hồng
nhan
Xe duyên Nguyệt Lão tình
phai nhạt
Để mặc cho tôi lạc nẻo trần?
9.4. 2009 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét