tặng A - V
Gần ba thập kỷ mất tăm hơi
Bỗng nổi sung lên giận dữ
đời
Thương tiếc làm chi đừng
nói nữa
Ngậm mồm ai phải chiụ cho
ai?
Có phải xa nhau là đã hết
Nỗi sầu lưu đọng buốt
trong tim
Chuyện xưa nhắc laị càng
thêm rối
Hãy để người yên nhẹ nhõm
dần
Chẳng phải taị anh chẳng tại
em
Trời già cay nghiệt thói hồng
nhan
Đường xa phố cũ còn đâu đấy
Dấu bóng người xưa đã lụi
tàn
Anh biết rằng em vẫn nhớ
anh
Nỗi niềm thổn thức với năm
canh
Phải chăng duyên nợ trời
cho vậy
Hận để ngàn thu mộng chẳng
lành
Anh đi trong cõi mù xa thẳm
Em trở về quê pháo đỏ đường
Có phải vì anh mà giận dữ
Nên đời em phải chiụ đau
thương?
Đám cưới đưa ma một cuộc
tình
Thoáng qua ảo mộng vẫn in
hình
Đến khi em hiểu thì em đã
Vội vã làm chi để hại mình
Người ấy ngày xưa thật lạ
lùng
Ung dung thư thả cốt phong
trần
Gặp nhau như dính vào căn
số
Lụy để tình em chiụ lỡ
làng
Hối hả cho ai cái ảo danh
Em tôi leo đến tận trời
xanh
Cho đời em trở thành vô
nghĩa
Hận cả cho anh một cuộc
tình
Anh đã đi rồi em mới thương
Cuộc đời nghĩ lại thật vô
thường
Em tôi trẻ quá thành non dại
Trắng cả đời anh một cõi
lòng
Nay tuổi cao rồi vẫn thở
than
Thương cho phận bạc cái hồng
nhan
Người ta háo hức vì tăm tiếng
Buồn cả cho anh lạc nẻo trần
Đời khổ lắm rồi có biết
không?
Giang hồ lãng tử thú ngang
tàng
Ta bà bể ái còn bi lụy
Vui lắm em ơi! Cõi mộng
trường
Xét laị cho cùng vẫn thấy
vui
Khen cho cơn bão chốn mù
khơi
Mừng ai có hưởng mùi say
sóng
Mới biết rằng ta ở cõi đời
Một giấc ngủ trưa có xá gì
Đời nhanh như mộng chỉ vui
thôi
Vô thường em vẫn thường
hay nói
Ra thế hai ta nhạo báng đời
Thôi đừng rên rỉ với lời
thơ
Đổi giọng đi anh để đẹp
hoa
Mới biết ta bà vui đấy chứ
Ngân nga than thở mấy canh
gà
Khóc nốt giọt này có thế
thôi
lắm lời chỉ tổ khổ nhau
thôi
Ngang tàng hãy sống cho ra
sống
Hẹn lại muà sau cõi luân hồi!
4.2.2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét