Em héo hắt sắc hương tàn
phai nhạt
Anh lạnh lùng như gió thoảng
mây bay
Bao muà thu ghẻ lạnh lá rụng
đầy
Lòng băng giá tuyết rơi miền
xứ lạ
Em khóc lóc cho mộng tình
điên dại
Anh mỉm cười ngạo nghễ với
thương đau
Tri thức mênh mông biển khổ
âu sầu
Khinh sóng gió ghen tuông
đời ích kỷ
Miệng lưỡi không xương nhiều
đường lắt léo
Đục nước béo cò chúng muốn
hại anh
Nghe lời ai mà tổn hại đức
sinh
Anh khôn khéo thông minh
là sống xót
Vì sĩ diện em tôi thành đối
thủ
Hết tình rồi anh vĩnh viễn
ra đi
Có còn chăng rền dứ nưả cuộc
chơi
Cho man mác hương hoa nhài
thoang thoảng
Vẫn kỳ vọng mong ai hồi
chuyển ý
Ăn ở với người thân xác
phơi ra
Cá đói mồi mong đợi được
thiết tha
Trời đất sập em ơi đừng có
mộng
Em vẫn nhớ xưa kia thời cộng
sản
Trai gái bên nhau cấm đoán
đủ điều
Lưu học sinh đâu có chỗ mà
yêu
Hơi một tý là doạ nhau về
nước
Anh đã sợ và đâu còn hứng
thú
Trông thấy em mà chán ngán
vô cùng
Đời trai hùng muôn dạm
sóng trùng dương
Đâu dễ chiụ héo hon vì
tình ái
Anh đã phải cao bay tìm
nơi chốn
Cuộc tình này đâu tính đến
ái ân
Tấm lòng này gửi gắm chốn
xa xăm
Nâng đôi cánh tha hương về
sứ sở…
16.6.2009 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét